P.3, Q. Gò Vấp, HCM
Thứ hai đến thứ bảy
Như đã hứa tôi xin chia sẻ những câu chuyện bán hàng của mình. Với mong muốn cũng được nghe mọi người chia sẻ những câu chuyện thực tế đã trải qua trong kinh doanh, để cùng nhau học hỏi. Kể cả thất bại vì tôi cũng nhiều lần thất bại rất đau đớn. Tôi nghĩ chia sẻ ở đây là dể xây dựng chứ không phải để chứng tỏ ai giỏi hơn ai hay thể hiện điều gì. Vì thực sự tôi cũng là người dở rất nhiều thứ nên cần phải học nhưng cũng không có nghĩa là tôi không có thứ gì để cho đi.
Mong rằng những câu chuyện bán hàng của mình sẽ được mọi người suy nghĩ và góp ý.
KHÁCH HÀNG CỦA BẠN LÀ AI?
Khi đi kinh doanh ai cũng biết câu hỏi này, thậm chí trả lời cái “rẹt” trúng phóc , liệt kê ra hàng loạt ngay. Nhưng biết cách tìm họ ở đâu? Và để họ giúp mình giải quyết vấn đề của mình thì không phải ai cũng dám làm và làm được.
NGÀY XƯA
Tôi đã đi giải quyết vấn đề này khi một lô hàng tủ lạnh của cty tôi nhập về nhưng do sự cố trên đường vận chuyển gần như toàn bộ lô hàng tủ lạnh bị va đập móp méo.( Hồi đó cấp mặt hàng điện tử và điện lạnh toàn bộ nhập khẩu không có sản xuất lắp ráp trong nước như bây giờ). Đồ nguyên vẹn còn khó bán vì khi đó đời sống còn rất khó khăn thiếu thốn. Không phải ai cũng sài tủ lạnh như bây giờ. Hồi đó chỉ những nhà khá giả mới dùng mà dòng sản phẩm này lại là dòng sản phẩm cao cấp không đóng tuyết( hồi đó)
Cty họp bàn suốt buổi sáng để tìm giải pháp tiêu thụ nhưng cũng không biết làm cách nào. Mặc dù đã đưa đi làm đồng phun sơn lại nhưng giao không một đại lí nào nhận bán. Vì vấn đề đạo đức trong kinh doanh chúng tôi không dược phép nói dối khách hàng vì giá tủ lạnh lúc đó là cả một vấn đề với người tiêu dùng Hồi đó Sài gòn chỉ có khu Hồ Tùng Mậu là bán những mặt hàng này. Cty ra mức thưởng cho mỗi cái tủ được tiêu thụ khá cao nhưng cũng không bán được cái nào. Toàn bộ lô hàng được chuyển về chỗ tôi ( phòng bảo hành sửa chữa và giới thiệu sản phẩm mới). Tồn kho mấy chục cái tủ lạnh như thế này trong khi người dân mình không ai dám mua vì cứ nghe sản phẩm lỗi thì chẳng ai dám bỏ tiền ra mua cả. Ngày nào đến phòng làm việc tôi cũng thấy xót ruột mặc dù lúc đó tôi không có chức năng bán hàng.
Nhưng một hôm đi làm về trễ tôi ghé quán ăn để tranh thủ đi học thêm nhìn người chủ quán ăn lấy thực phẩm ướp trong thùng dựng đá ra dùng. Vừa mất vệ sinh và rất bất tiện. Tôi bèn hỏi chủ quán: – Sao không dùng tủ lạnh? Chủ quán cho biết: – Mắc quá, vả lại dùng thế này quen rồi. À vấn đề nó nằm ở đây đơn giản thế mà không biết.KHI KHÁCH HÀNG KHÔNG ĐẾN VỚI TA THÌ PHẢI CHỦ ĐỘNG ĐẾN VỚI KHÁCH HÀNG.
Ngày hôm sau tôi đề nghị công ty giảm giá các sản phẩm lỗi này bên kĩ thuật kiểm định lại toàn bộ các thông số kĩ thuật lô hàng đảm bảo chất lượng để có thể kam kết với khách hàng. Và tôi bắt đầu lên kế hoạch tiếp thị khách hàng là các quán ăn vì người dân chưa có nhu cầu khi họ còn nghèo nhưng quán ăn thì bắt buộc phải dùng họ chỉ e ngại 2 vấn đề trên mình sẽ giải quyết 2 vấn đề này cho họ. Và tôi quay lại quán ăn phân tích cho họ cái lơi khi sử dụng một sản phẩm cao cấp như vậy sẽ có lợi như thế nào trong kinh doanh. Hướng dẫn họ cách sử dụng vào công việc cụ thể của họ. Sau một hồi thấy toàn cái lợi họ lại e giá cả .Tôi cam kết sản phẩm chỉ bị bên ngoài đã được tân trang như cũ chất lượng nguyên si mà giá lại được giảm. Công ty bảo hành một năm nhưng tôi là người bán tôi mang chứng minh và hộ khẩu cam kết bảo hành tiếp năm thứ 2. Nếu hỏng tôi chịu trách nhiệm bỏ tiền riêng sửa chữa thay thế vì tôi biết sản phẩm của chúng tôi chất lương như thế nào nên mới dám kam kết vậy? Đồng thời cho mượn dùng thử trước 1 tuần nếu không ưng trả lại ( mãi sau này các cửa hàng mới làm thế này nhưng tôi đã làm ngay từ những năm 1990)
Và thế là họ ưng ngay vì mua còn được giảm giá và không mất phí vận chuyển. Thời đó không miễn phí vận chuyển nhé. Về công ty tôi bàn với cửa hàng cho nhân viên đi tiếp thị vả bán cho các nhà hàng quán ăn nhưng không ai đồng ý vì cho rằng rủi ro cao nhỡ họ lừa bán của mình thì sao? Rồi ai lại đi bán dạo sản phẩm của 1 công ty lớn như vậy bao giờ. Và chỉ có 1 mình ông sếp người Nhật ủng hộ tôi với điều kiện tôi phải bỏ tiền ra mua cái tủ lạnh cho mượn nếu mất trừ lương. Tôi đồng ý thú thật lúc ấy mạo hiểm tôi cũng ăn ngủ không ngon đâu. Bây giờ mạnh miệng thế thôi chứ ngày đó phải cho mấy anh thợ sửa chữa lượn lờ chỗ họ ngày mấy lần để canh tủ. Nhưng trời thương cứ như vậy tôi như con ong cần mẫn mặc dù có khi bị họ đuổi đi không tiếp nhưng khi cầm tiền bán được chiếc tủ đầu tiên tôi có động lực và niềm tin vào việc mình làm. Và tất cả các tủ lạnh lần lượt ra đi cho mượn chẳng cái nào hồi âm trở về cả và thế là tôi giải quyết được cả hai vấn đề
Ngày mai tôi sẽ chia sẻ câu chuyện bán hàng của thời nay : – KHÁCH HÀNG PHẢI TRẢ TIỀN CHO TÔI LÀM MARKETING VÀ PR CHO SẢN PHẨM CỦA TÔI.
Nguồn : Quản Trị và Khởi Nghiệp